Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

Nhớ vườn xưa quê mẹ

Sau bao năm xa nhà, mỗi lần trở về thăm quê cũ, tôi cảm thấy sững sờ vì quê mình càng ngày càng đổi thay. Ngày xửa ngày xưa, đường vào làng toàn là cầu ván, cầu cây và những mái nhà ọp ẹp dọc theo các con sông con rạch. Giờ đây, đường sá phẳng phiu, cầu xi măng, nhà tường đã bắt đầu mọc lên khắp thôn xóm.

Hồi nào hai bên bờ sông toàn là lau sậy, ruộng hoang, nhà vắng, nay đã biến thành những vườn cây trĩu quả, những ao mương, rẫy dưa, rẫy bắp xanh rì.
Trầu vàng – hình ảnh của vườn xưa quê ngoại.
Mặc dù cuộc sống đã đổi thay, đất chật người đông nhưng dì tôi, người kế thừa di sản của ngoại vẫn giữ được đạo nhà và cái hồn của một làng quê êm đềm cổ kính. Đó là những lũy tre xanh, những cây dừa nghiêng bóng, bụi chuối sau hè và những bờ ao trồng đủ các loại rau thơm, lá thuốc quý.
        
Tôi không thể nào quên được hình ảnh cặm cụi của dì tôi, sáng nào cũng săm soi mấy nọc trầu và giàn mướp bên hông nhà. Không những vậy, trên mặt ao dì tôi còn thả nhiều loại rau như rau muống, rau nhút, bông súng, trên bờ thì trồng sả, ớt, gừng, nghệ, hương nhu, rau tần, ngò gai, mò om, rau răm, ngãi cứu, bạc hà… Đó toàn là những loại rau có vị thuốc vừa để ăn vừa làm thuốc và giúp đỡ cho bà con xóm giềng khi cần đến. 
                                                                                                    
Trong ký ức, mỗi lần tôi ốm đau, chị tôi nhức đầu sổ mũi, mẹ tôi đều ra sau vườn bứt một vài loại lá cây đem về nấu xông cho mọi người. Nếu không có mẹ tôi ở nhà thì dì tôi chăm sóc. Không những vậy, bà con hàng xóm có ai cần đến nồi xông là dì tôi cũng lẹ làng ra bứt nào lá ổi, lá bưởi, ngãi cứu, sả… gom lại thành một nạm cho họ về nấu xông. Ngoài ra, dì tôi còn gom góp các loại vỏ quít, vỏ cam, ngải cứu, bạc hà đem phơi khô để phòng khi hữu sự.
lnqarau-thuoc-minq.jpg
Vườn rau, cây thuốc bên hông nhà.
Bản thân tôi có lần đi học về bị cảm sốt, mẹ tôi liền ra sau vườn hái các loại thuốc nam do dì tôi trồng đem về nấu xông cho tôi. Nồi xông vừa nhắc ra, mẹ tôi bảo tôi lấy mền trùm lại. Vừa dở nắp nồi, mùi lá ổi, lá bưởi, đặc biệt là mùi bạc hà bốc lên thơm phức. Hơi nóng phà ra, lan tỏa khắp người làm tôi muốn nghẹt thở nhưng mẹ tôi bảo phải trùm kín và hít vô thật mạnh mới đuổi hết khí độc ra ngoài. 
        
Cuối cùng tôi phải gồng mình chịu nóng trong chiếc mền kín mít, đợi đến khi mồ hôi ra ướt đẫm mẹ tôi mới chịu tốc mền, lấy khăn lau mồ hôi cho tôi. Sau đó, mẹ tôi còn bảo hãy lấy nước trong nồi rửa mặt để giải cảm và uống thêm một ly nước trà gừng, vỏ quít cay như xé lưỡi, vừa uống vùa hít hà. Nhờ vậy mà chỉ sau nửa giờ đầu tôi đã nhẹ dần, tinh thần bắt đầu thoải mái. 
         
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, người xưa đã vắng bóng. Giờ đây, cứ mỗi lần cảm sốt ho hen, tôi đều bảo người nhà nấu cho tôi nồi xông. Mùi thuốc và hơi nóng bốc lên nghi ngút, tôi lại nhớ đến dì tôi, mẹ tôi, một nỗi nhớ khôn nguôi. Bất giác trong tâm cảm tôi nghe như có tiếng nói của mẹ, một giọng nói thật nhẹ nhàng, âu yếm và trìu mến thiết tha: “Rán đi con, rán hít vô! Một chút xíu là khoẻ ngay…”.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét